literature

'What for Breakfast?'

Deviation Actions

pansy88's avatar
By
Published:
1.9K Views

Literature Text

Title: “Sáng nay ăn món gì?”
Author: pansy88
Disclaimer: nhân vật thuộc về Bloodshed1992 (hay còn gọi thân mật là Mú), không thuộc về tớ đây :P
Fandom: NOEx (chưa từng được xuất bản hay đăng onl, cả cái bìa cũng chưa có ;)) )
Genres: shounen-ai, hài.
Rating: T
Pairing: Thế Phong X Nghiêm Đan
Summary:

…. “Sáng nay ăn món gì?”….


A/N: Viết theo cảm tính qua những lần chat ;)) Mức độ OOC là không thể đo đếm được ;))

Một tia nắng xuyên qua khe cửa, trêu đùa hai con mắt còn tiếc rẻ giấc chiêm bao của thằng cha tóc vàng. Mí mắt hắn nhúc nhích rồi he hé mở. Hắt hơi vì cái se lạnh của buổi sớm mai, Phong quờ tay tìm cái áo để tròng vào trước khi tỉnh hắn. Điều đầu tiên hắn làm sau khi nhảy khỏi giường là mở cửa sổ và quát lũ sẻ trên cây:

- XÉO NGAY!

Sau khi làm bọn chim chóc tội nghiệp chết điếng, thằng chả điềm nhiên phủi tay đi vào phòng tắm.

Khá là tự hào vì chiến tích đầu ngày của mình, Phong vừa đóng bộ bảnh bao, vừa tưởng tượng về một bữa sáng ngon lành để tự thưởng. Xem, hắn muốn bánh mì nướng và xúc xích, thêm một ít bơ nữa thì tốt, hoặc… Khoan! Khoan đã!

Phong bước vội xuống bếp. Không phải chứ!? Cái người đêm qua nằm cạnh hắn và ngủ không biết trời đất kia đã kịp dậy và dọn bàn ăn một cách hoàn hảo.

- Sáng nay ăn gì thế? – Phong hỏi mà đã biết trước câu trả lời.
- Cơm và đậu kho. – Đan điềm nhiên cởi tạp dề treo lên móc.
- Không, không, không….
- Không ăn à? Tốt, cứ đi làm trước đi.

Phong nhìn đồng hồ. Sáu giờ rưỡi. Không kịp cho hắn vừa đến trường đúng lúc vừa được no bụng. Rốt cuộc, như mọi buổi sáng khác, hắn nuốt cơm và đậu kho mà trong lòng không cam tâm chút nào.
-------------------------------------

- Anh muốn có thịt vào sáng mai.

Phong khoanh tay và nói bằng một giọng cực-kỳ-nghiêm-túc ngay khi hắn có cơ hội vào trưa hôm đó. Đan rời mắt khỏi mớ giấy tờ trong một phần tư giây rồi đáp.

- Tôi có mua một cái nồi, một cái chảo, một cái muỗng và một đôi đũa riêng cho anh. Cứ tự nấu những gì anh thích.

Khóe miệng Phong nhếch lên. Nói hay nhỉ? Làm sao hắn có thể dậy trước Đan mà nấu với nướng. Thêm nữa, đó không phải là lý do chính. Phong gằn giọng.

- Đùa? Lưu Thế Phong này mà lại đi chợ nấu ăn sao? Tư cách đàn ông của tôi….
- A thế - Đan ngắt lời, thảy cây bút trên tay lên bàn – Còn tư cách đàn ông của tôi thì sao?

Thế là hai anh đàn ông gườm gườm nhìn nhau đến mức bọn học trò đi ngang qua căn phòng ấy đều phải rảo bước cho mau nếu không muốn bị sát khí ngùn ngụt phát ra từ đó hù cho chết.

Cuối cùng, Đan thở ra một tiếng như nhượng bộ. Và Phong thiếu điều nhảy chân sáo ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Phong quên béng việc lên gân với bọn chim sẻ. Hắn mải đánh hơi xem mùi bay từ nhà bếp lên là thịt kho, thịt nướng hay thịt chiên, để rồi lại rối bời vì cái mùi xì dầu đặc trưng không lẫn vào đâu được.

- Cái gì thế này?

Phong nhìn không dứt mắt khỏi cái món trên bàn. Mấy cái cục nâu nâu be bé này hình như là…

- Nấm. Nấm rơm kho. – Đan lại trả lời như đó là chuyện không đáng phải ngạc nhiên.
- Anh cứ tưởng sẽ có thịt.

Phong những tưởng hắn sẽ quát lên. Hắn chỉ cố nhịn để không làm hỏng một ngày đẹp trời vui vẻ.

- Thì thịt đấy. Thịt thực vật chứ cái gì.

Cái cách Đan pha một ít bực bội vào câu nói làm Phong phát điên. Rốt cuộc Đan định giả ngu với hắn đến khi nào? Hắn chồm người qua bàn ăn, túm lấy cổ áo sơ mi vẫn được ủi phẳng phiu.

- Anh bảo thịt tức là thịt động vật ấy. Nếu ngày mai không có thì anh sẽ “ăn” cưng thay bữa sáng, hiểu chưa?
- Anh ăn thịt vào bữa trưa và bữa tối ở trường chưa đủ à?

Phong nhìn ánh mắt dao động của Đan, đắc ý. Hắn lựa từng từ cho tăng thêm phần đáng sợ, khi thổi chúng vào tai Đan đồng thời liếm nhẹ vành tai nhỏ.

- Đồ ăn cưng nấu ngon hơn căn-tin trường nhiều chứ. Ngon như chính cưng vậy, biết không?
- Vậy – Trái với hắn nghĩ, Đan trả đũa. – chỉ “ăn” tôi cho bữa sáng tức là anh sẽ nhịn được đến trưa phải không? Không đói phải không?

Phong dài mặt. Hắn phải ăn sáng chứ! Hắn cần năng lượng chống chọi với một ngày dài mệt mỏi và bọn học trò quỷ sứ. Hắn cũng cần ngủ đủ giấc nữa, với lý do tương tự.

Một lần nữa, hắn thua.


Những ngày tiếp theo, Đan tiếp tục hành hạ hắn với những món chay khốn nạn. Măng kho, đậu chiên, rau luộc,… rồi lại đậu xào. Phong nhai cơm như nhai rơm. Hận thù với các thể loại rau củ cùng người nấu chúng ngày càng dâng cao. Đến một ngày Phong quyết định không thể chịu đựng hơn được nữa. Hắn phải hành động thôi! Hắn phải chiến đấu cho một bữa sáng đầy đủ chất đạm và bổ dưỡng. Cho dù như vậy hắn sẽ làm đau Đan. Nhưng sau cái hôm “người tình bé nhỏ” đem mớ thịt hắn bấm bụng đi mua cho lũ thú cưng đánh chén chỉ vì hắn không kịp dậy nấu như dự định, hắn quyết không thể để yên được nữa.

Sáng hôm đó, Phong ra khỏi phòng ngủ với một bộ mặt lạnh te, nhưng trong lòng hắn khí thế hừng hực. Đột nhiên, một mùi ngọt ngào xộc vào mũi hắn làm tan mọi giận dữ.

Phong lao xuống bếp, không thèm nhìn lên bàn ăn mà ôm lấy Đan ngay.

- Yêu cưng quá! Cuối cùng cưng cũng chịu chiều ý anh rồi hả?

Đan không đẩy hắn ra khi môi hai người chạm nhau. Anh đợi đến khi nụ hôn chấm dứt mới tạt nước lạnh vào bản mặt hơn hớn của hắn.

- Tôi nấu mặn vì hôm nay là ngày rằm, đồ ngu!

Quả thực, trăng đêm qua đã gần như tròn hẳn rồi. Hắn không để ý vì mải mê với ý nghĩ phục thù. Giờ thì hắn cảm giác như mặt trăng, dù đã lặn từ lâu, cũng ngóc dậy mà lè lưỡi trêu hắn. Phong ngồi phịch xuống ghế, nghẹn ngào gắp một miếng, ngẩng lên đã thấy nụ cười nửa thương hại, nửa an ủi của Đan.

- Ngon không?
- Ngon.

Phong ậm ừ. Ừ thì ngon thật, mỗi tháng được hai buổi sáng ăn mặn thì càng ngon hơn. Nhưng mà nhìn gương mặt cười cười kia hắn lại không muốn tranh cãi nữa. Thôi thì của hiếm là của quý…

- À mà… - Đan chờ hắn xong bữa rồi mới báo – tối nay tôi ngủ riêng đấy nhé!
- Khỉ gió! Còn lâu!!!

Phải phải, chuyện gì thì hắn cũng cố nhịn được chứ vụ này thì không. Không bao giờ!!!

END.
:D
© 2009 - 2024 pansy88
Comments86
Join the community to add your comment. Already a deviant? Log In
K224's avatar
ôi tếu quá! :rofl:
em muốn coi phần extra =]